Phát thanh xúc cảm của bạn !

Ai còn đợi ai mùa gió heo may (P1)

2018-11-08 01:20

Tác giả:


blogradio.vn - Đâu đó vẳng tiếng dế kêu trong đất, tiếng thở bình yên của trời. Thật ra tôi biết chắc rằng tôi và cả Vũ Sói lúc ấy đã giấu đám bạn rớt nước mắt, chỉ là gió chiều có mùi cỏ may hôm ấy đã hong khô tất cả. Chúng tôi đã cùng nằm ở đó, trên bãi cỏ xanh mướt kia, để gió phả vào mặt. Để cùng cười cùng lớn lên cạnh nhau.

***

Dành tặng tuổi thơ đi qua

Chiều, những cơn gió đầu thu êm đềm thổi từng đợt qua cánh đồng ngập mùi hoa cỏ. Đằng xa những ruộng lúa cũng bị gió thổi thành những dợn sóng xanh mướt, nghe rì rào như một khúc nhạc êm tai. Bầu trời xanh ngắt xen lẫn những đám mây bồng bềnh trôi qua quãng trời tuổi thơ của chúng tôi. Mặc kệ những chú bò thản nhiên nghiêng đầu gặm cỏ, đám trẻ con xóm tôi vẫn ồn ào chơi trận giả như thế mỗi chiều về.

- Bẩm công chúa, quân của Nam Mập đang tiến vào kinh thành, xin người hãy lệnh cho tướng quân chặn đánh phủ đầu bọn chúng!

- Quân sư thấy sao?

Hùng Hói nghe thấy gọi tên mình liền bước ra khỏi hàng, một tay đưa ra sau, một tay giơ lên vờ vuốt mấy cọng râu giả làm từ đám cỏ khô, tỏ vẻ am hiểu:

- Theo ý thần, bọn Làng Thượng từ lâu vốn lăm le xâm chiếm bờ cõi nước ta. Nhiều lần trên lớp còn sinh sự gây rối dân mình. Đã vậy còn nhiều lần ức hiếp Tiểu Hiệp, bắt chép bài thay chúng. Thần thỉnh cầu điện hạ xử mạnh tay với chúng. Không nên để bọn giặc làm càn nữa.

- Có chuyện như vậy ư? Thật không coi ai ra gì. Có lẽ chúng ta nên để chúng nếm mùi đau khổ.

- Thần thiết nghĩ địch ở làng bên nhất định không rõ địa hình, khí hậu nước ta. Quân ta sẽ đánh theo kế gọng kìm, dồn địch vào bãi cỏ may đầu làng ạ!

- Được! Quả là kế sách hay. Tướng quân Vũ Sói đâu! Đưa ngay 500 vạn quân ra trận. Chia làm hai dụ địch vào vùng cấm rồi chặn đánh ở đầu con đập. Nhất định phải bắt sống Nam Mập cho ta.

- Tuân lệnh! Thần xin tiếp chỉ!


Vũ Sói quỳ xuống, hai tay cung kính tiếp chỉ. Trên người vẫn bận chiếc mền cũ màu đỏ nhà nó cột lại trước ngực, để tà sau bay bay trong gió, uy phong lẫm liệt đúng như danh hiệu tướng quân của nước Làng Hạ này. Đám quần thần tả hữu hai bên thấy vậy đều quỳ một chân xuống, chắp tay cung kính, đồng lòng hô to thể hiện quyết tâm đánh giặc.

- Công chúa điện hạ anh minh sáng suốt! Chúng thần xin tuân chỉ.

Tôi cười đắc chí, ngồi chiễm ngồi trên ngai vàng được thiết kế tỉ mỉ từ chiếc ghế mây của bà nội Hùng Hói, được quần thần bện lót kĩ lưỡng thêm mấy đám rạ khô. Hai bên là hai tỳ nữ đang đứng hầu hạ. Bên phải là Tiến Còi, tóc đầu đinh, vì yếu ớt nhất bọn nên chỉ có thể đóng vai tỳ nữ. Mỗi lần chơi trận giả đều phải mặc cái váy của chị nó, đứng kế tôi quạt lấy quạt để bằng một tán cọ rõ to mà cả đám chặt của nhà bà Bảy. Kế bên là Linh tỳ nữ, nó đóng vai này chỉ vì tên nó giống con gái nhất, nhà lại bán tạp hóa nên chẳng ai thích hợp hơn trong việc chăm sóc điện hạ từ miếng ăn đến giấc ngủ. Linh tỳ nữ được đặc cách không phải mặc váy chỉ vì nhà nó gần tôi, nó mà mách với mama tổng quản, cả đám chúng tôi sẽ được trận no đòn.

Tôi là đứa hãnh diện nhất đám trẻ làng này, bởi một đặc quyền đặc biệt: Tôi là đứa con gái duy nhất trạc tuổi tụi thằng Vũ Sói trong làng. Chẳng nơi nào tôi thấy nữ quyền hơn ở cái làng này. Cả làng trên dưới đều quý mến tôi, nhiều cô chú bố mẹ tụi kia còn hứa hẹn gả con trai cho tôi nữa. Trong làng được xem trọng như thế chưa đủ, ở trường tôi cũng được thầy yêu bạn mến chẳng kém. Trường làng ngày đó nghèo lắm, làng trên làng dưới chỉ có một ngôi trường nhỏ, đặt ngay giữa hai làng, bên cạnh cánh đồng lúa rộng bao la, phía trước là con đường mòn rợp bóng phi lao, cứ mùa về lại xôn xao gió.

Tuy học chung một ngôi trường nhưng trẻ con hai làng lại ghét nhau. Tôi là đứa con gái duy nhất của làng Hạ, trên lớp là lớp trưởng, anh dũng vô cùng, nhiều lần đứng ra bênh vực kẻ yếu nên được bọn trẻ trong làng tôn làm Điện hạ công chúa. Lúc đầu tôi còn tỏ vẻ ngài ngại, lâu dần xưng hô thành quen, riết rồi bá chủ luôn cái làng.

Như thường lệ, 4 giờ chiều, sau khi tan học, cả đám lại tụ nhau ra đồng chơi trò trận giả. Gọi là trận giả thôi, nhưng cũng không ít lần hai bên đổ máu. Tôi từng bị giật mất mấy cọng tóc, chỉ vì lần đó quân làng tôi yếu thế, bị tụi làng Thượng ăn hiếp. Tôi liều mình đánh một trận ra trò với Nam Mập. Kết quả là hắn ta bị rách mất cái áo đá banh số 10 màu xanh nước biển. Tôi nhớ không nhầm là bộ áo Chelsea mà hắn yêu thích, tôi thì chỉ tổn thất mấy cọng tóc cỏn con thôi. Nam Mập khóc rung trời chuyển đất ngay khi bị xé rách toạc ngay giữa thân áo. Có lẽ từ hôm đó tôi với hắn thành kẻ thù không đội trời chung. Thoáng đầu tôi cũng sợ một phen hú vía nhưng tụi Vũ Sói và Hùng Hói đã quyết tâm bảo vệ tôi. Thật may mắn vì được sinh ra đúng thời như thế.

Chiều nay cũng giống như mọi ngày, Nam Mập lại kéo quân qua khiêu chiến với tụi tôi. Hùng Sói lớn hơn tụi tôi một tuổi, nhưng vì học yếu nên ở lại lớp, thế là chơi chung với đám tôi luôn. Có thể nói Hùng Hói tuy học hành lẹt đẹt nhưng trong chuyện đấm đá thì khác, lại giỏi chiêu trò nhất đám nên được phong làm quân sư, chuyên bày kế trị bọn Nam Mập. Trong đám trẻ Làng Hạ, Vũ Sói là đứa cao to nhất, cao hơn tôi hẳn một cái đầu. Nhà nó mở tiệm thuốc Bắc nên khá giả hơn hẳn. Công tử nhà giàu nhưng Vũ Sói lại chỉ thích chơi với đám tụi tôi. Chiều cứ trốn bố mẹ chạy ra đây chơi trận giả. Tôi và đám bạn không giấu nổi vẻ mê trai đã phê chuẩn cho cậu ta chức tướng quân oai phong lẫm liệt. Để tỏ lòng thành ngày ngày Vũ Sói đều dậy sớm băng qua con đường mòn rước tôi đi học. Vừa đi vừa hát ngêu ngao phục vụ âm nhạc theo yêu cầu của tôi nữa. Lâu dần công chúa băng giá như tôi cũng rung động trước tấm chân tình này. Hồi bé ai mà chẳng thầm thương trộm nhớ một vài tên bạn ngốc nghếch nào đó. Công chúa tôi cũng không ngoại lệ, cũng rung động trước cậu bạn cùng làng. Mãi cho đến khi nhận ra rằng thứ tình cảm ngô nghê ngày ấy đã vượt lên trên cả tình bạn cũng là lúc tôi chẳng còn cơ hội để thổ lộ điều đó nữa. Giống như ngày hôm qua vậy, qua rồi, chẳng trở lại bao giờ!


Đầu làng tôi có bãi cỏ may vừa cao vừa dày, cứ độ mùa này, hoa may nở, mùi cỏ phả vào gió bay ngập cả cánh đồng xanh. Hoa cỏ may từng chùm, cánh nhọn, chi chít như những cây kim nhỏ, vừa độ lớn thì ngả màu nâu vàng, kiêu hãnh rung nhẹ trong gió như những chiến binh. Bãi cỏ may này là trận địa đắc lợi của quân Làng Hạ. Bởi chỉ cần sẩy chân sa vào, ngay lập tức những cánh cỏ may dính chặt vào quần áo. Đứa nào xui xẻo mặc cái quần mỏng dính thì xác định hôm đấy ngứa tê liệt toàn thân. Đứa nào may mắn mặc cái quần dài hơn thì được phúc ngồi mấy tiếng gỡ đám cỏ may khỏi quần áo.

Trận đánh chiều nay ác liệt chẳng thể nào tả nổi. Sau khi bị dồn vào bãi may đầu xóm, bọn Nam Mập lại thê thảm khi bị cỏ may dính đầy quần áo. Nam Mập lại một phen méo mặt ra lệnh rút quân, không quên quay đầu về phía chúng tôi chỉ tay dằn mặt:

- Tụi mày đợi đấy! Nhất định tao sẽ trả thù!

Cả đám tụi tui ôm bụng cười giòn giã, rồi hò hét ăn mừng vì chiến thắng oanh liệt.

Trời bắt đầu ngả màu hoàng hôn đỏ. Gió cũng mạnh hơn, mang mùi cỏ may tỏa ngào ngạt không gian mênh mông này. Những đám mây ban chiều nối đuôi nhau thành những vệt sóng nhỏ, lăn tăn vỗ trên bầu trời xẩm tối. Trời nguội đi nhưng đám trẻ chúng tôi vẫn chơi chưa đã, còn cố nán lại vờn nhau đến mệt lả, rồi nằm ngửa người trên bãi cỏ, lặng ngắm hoàng hôn buông. Nước Hạ ngày đó mạnh như vậy chắc chắn vì có Công Chúa điện hạ tài tình như tôi đấy nhỉ? Tôi hả hê cười khi nhớ lại thời oanh liệt ấy.

Tuổi thơ của tôi cứ thế êm đềm với chiều trận giả trên cánh đồng làng cùng đám trẻ. Cho đến một chiều heo may đầu năm lớp bảy. Cũng sau một trận đánh hết sức gian truân, khi cả đám nằm mệt lả ngắm mây vờn trên đỉnh núi, khi ông Mặt Trời nấp dần sau những cánh chim, khi những cánh diều vẫn phất phới bay trên bầu trời lộng gió,...

- Tao sắp chuyển nhà lên thành phố!

Cả đám bật hẳn dậy, sáu đứa trẻ ngẩn người cùng nhìn về phía Vũ Sói vẫn thản nhiên gối tay lên đầu, ngắm cánh diều bay lơ lửng trước mặt.

- Mày điên à! Điện hạ còn ở đây ai cho phép mày rời làng này?

- Đúng rồi đó, mày đi lấy ai cùng chiến đấu với tụi tao? Mày quên chúng ta vẫn chưa tiêu diệt được lũ Nam Mập à? - Hùng Hói lên tiếng.

- Ai sẽ chơi bắn bi cùng tụi tao? Mày chơi giỏi nhất giờ mày đi lấy ai gỡ điểm? Mày nói đi! - Thằng Linh nhanh nhẩu.

- Rồi ai chở Điện hạ đi học? Ai đưa Điện hạ về mỗi lần học thêm buổi tối? Ai mua đồ ăn sáng cho Điện hạ?... Ai? Ai? Ai?

Cả đám nhao nhao, đứa này nói, đứa kia hỏi, tới tấp như một trận võ mồm, đứa nào to tiếng nhất đứa ấy thắng. Nhưng không, Vũ Sói nhẹ nhàng tiếp một câu khiến cả đám im lặng.

- Ba tao bảo mới mua được mảnh đất trên thành phố. Nhà cũng mua luôn rồi. Thứ hai tuần tới cả nhà tao chuyển lên đấy! - Vũ Sói ngừng một lúc rồi nói tiếp. - Tao đi rồi chẳng biết bao giờ mới về lại nơi đây nữa.

Cả đám lại lặng người, chưa bao giờ hoàng cung lại lạnh lẽo đến thế. Bầu trời hôm đó cũng ảm đạm đến đáng sợ. Nhưng sau đó, chúng tôi vẫn nằm cạnh nhau, lặng ngắm trọn bầu trời tuổi trẻ. Bởi chúng tôi biết rằng: Đó là lần cuối cùng chúng tôi cùng nằm cạnh nhau ngắm chung một bầu trời như thế.

Mãi cho đến bây giờ khi tôi đã lớn tôi vẫn thường mường tượng về buổi chiều hôm đó, về bầu trời đầy gió và ẩn hiện vài đốm sao. Tôi không biết Vũ Sói còn nhớ không chứ tôi và đám trẻ còn lại vẫn nhớ rất rõ rằng hôm đó cả đám chẳng ai khóc, chỉ có tiếng thở dài của gió heo may tháng Tám. Đâu đó vẳng tiếng dế kêu trong đất, tiếng thở bình yên của trời. Thật ra tôi biết chắc rằng tôi và cả Vũ Sói lúc ấy đã giấu đám bạn rớt nước mắt, chỉ là gió chiều có mùi cỏ may hôm ấy đã hong khô tất cả. Chúng tôi đã cùng nằm ở đó, trên bãi cỏ xanh mướt kia, để gió phả vào mặt. Để cùng cười cùng lớn lên cạnh nhau.



***

- Mày sẽ trở lại thăm tao chứ! Chức vị tướng quân thống lĩnh 500 vạn quân làng này chỉ có mình mày thôi đó.

- Công chúa yên tâm, công chúa ở đâu, lòng thần hướng về đó.

- Mày hứa với tao nhé!

- Quân tử nhất ngôn!

***

Thế mà thấm thoắt gần 6 năm trời chẳng thấy Vũ Sói quay về thăm hoàng cung nữa. Người ta quên mất rồi cái ngoéo tay ngày ấy. Lời hứa năm nào trôi tuột vào miền ký ức không tên.

Tôi thì vẫn luôn hoài niệm về quãng trời xinh đẹp đó. Tuổi thơ oanh liệt của công chúa điện hạ chẳng mấy chốc hóa thành câu chuyện Nàng công chúa ngủ trong rừng, mãi mãi ở lại trong giấc mộng chờ hoàng tử đến cứu. Chuyện cổ tích thường kết thúc có hậu nên tôi tin vào những nhiệm mầu trong câu chuyện. Có lẽ vì vậy tôi đã lớn lên và trụ lại ở đây ngần ấy năm để đợi một người. Tôi còn tuyên bố hùng hồn với đám tỳ nữ rằng nếu Vũ Sói tướng quân trở về tôi sẽ phong thẳng lên làm phò mã và tuyên bố nhường ngôi. Đấy là cái kết đẹp như cổ tích mà công chúa điện hạ tôi vẽ. Thế nhưng thời gian mỏi mòn tôi chẳng còn gặp lại Vũ Sói thêm một lần nào nữa. Xuân qua, đông tới, hạ về, rồi thu lại sang. Biết bao mùa gió heo may thổi đầy đồng vẫn chẳng có tin tức gì về cậu. Vũ Sói quên mất rồi cái ngoéo tay và lời hứa ngày bé: "Công chúa ở đâu, lòng thần hướng về đó." Rốt cuộc cũng chỉ là lời hứa trẻ con.

Người ta nói rằng tình cảm của những đứa trẻ lớn lên bên cạnh nhau chẳng phải tình yêu, cũng chẳng phải đơn thuần là tình bạn. Thứ tình cảm đó vừa thân thuộc lại vừa thiêng liêng giống như một sự kết nối ngầm kì diệu. Dù có trải qua bao nhiêu sóng gió, tình cảm ấy cũng chẳng phai nhạt được. Bước ra khỏi những câu chuyện cổ tích thời tấm bé, chúng tôi dần lớn lên, chẳng mấy ai trong số chúng tôi còn tin vào phép mầu nữa. Chúng tôi đã chẳng còn thành khẩn cầu nguyện dưới ánh sao mong rằng Vũ Sói sẽ trở lại thăm cả bọn nữa. Nhưng trong thâm tâm chúng tôi đều tin vào tình bạn ngần ấy năm.

Linh tỳ nữ, Hùng Hói, Tiến Còi, Phi Đen,.. đã chẳng còn xưng hô thần thiếp bề tôi, dạ bẩm như xưa nữa. Chúng nó cả gan ôm vai bá cổ làm đủ trò phạm thượng với bổn Công chúa. Cũng chẳng một lòng một dạ với nước Làng Hạ nữa. Đầu lớp 10 chúng nó còn lộ liễu say nắng gái làng bên. Có lần Linh tỳ nữ còn bắt tôi viết thư tình hộ nó. Năm ấy, nhiều đứa làng tôi mê cái Na làng Thượng như điếu đổ. Na con gái trưởng làng, tóc tết đuôi sam, mắt to tròn lại đen láy, xinh xắn nhưng lại khá chảnh chọe. Thật lòng tôi chẳng ưa nổi nhỏ Na đâu bởi trước đây nhỏ Na cũng từng có tình ý với Vũ Sói tướng quân của tôi. Nhưng biết làm sao được khi hoàng thất đã không còn quyền lực. Nếu không viết thư tình hộ, Linh tỳ nữ dọa sẽ không chở tôi đi học nữa. Những lúc như thế tôi nhớ Vũ Sói ghê gớm. Từ ngày cậu ta đi, Linh tỳ nữ đảm nhận nhiệm vụ rước tôi đi học. Ngày nào cũng vậy, suốt cả quãng đường tới trường hai đứa cãi nhau chí chóe. Lại nói đến đám quần thần kia, tuy chẳng còn khiêm nhu được như xưa nữa nhưng phải thừa nhận cả bọn vẫn luôn coi tôi như nữ hoàng. Từ cấp hai đến cấp ba, cả bọn luôn bảo vệ tôi như những đám cận thần đích thực. Chẳng biết có phải được bảo vệ quá mức không mà tới tận bây giờ tôi vẫn chẳng có nổi một anh bạn trai như đám con gái cùng lớp. Hễ tên nào có ý tán tỉnh tôi, đám Hùng Hói đều chẳng cho hắn cơ hội tiếp cận.

Tôi nhớ đầu mùa tựu trường lớp Tám, Nam Mập cùng đám thuộc hạ hiên ngang cầm một con búp bê bước đến bất ngờ tặng tôi. Tôi chưa kịp định thần thì đám Hùng Hói đã xông ra xô Nam Mập ngã sóng soài giữa sân, đôi giày hồng của con búp bê văng ra gốc bàng sần sùi bên cạnh. Nam Mập lên lớp Tám khác hẳn, chẳng còn cái bụng phệ với mái tóc xoăn nữa. Nam Mập giờ cao to, dáng người thanh tú, tóc tai gọn gàng trông ra dáng người lớn lắm. Nhìn kỹ cũng đẹp trai chẳng khác gì một soái ca. Thế nhưng soái ca lúc này đang đau điếng ôm cánh tay nhìn đám cận thần của tôi bằng ánh mắt giận dữ:

- Tao chỉ muốn nói chuyện với Nhật Hạ. Không hề muốn gây sự với tụi mày.

- Mày nghĩ mày là ai mà dám nói chuyện với Công chúa. Mày quên trước đây mày năm lần bảy lượt qua gây sự với tụi tao ư? - Hùng Hói hay tay nhét vào túi quần, hống hách lên tiếng.

Tôi kéo người Hùng Hói ra sau, chìa tay về phía Nam Mập kéo cậu ta lên. Ánh mắt cậu ta sáng lên tia hy vọng, miệng nhoẻn cười, nắm lấy tay tôi đứng dậy. Bọn Hùng Hói há hốc mồm nhìn tôi.

- Công Chúa! Mày hâm à?

Mặc kệ cả đám xì xào, tôi kéo Nam Mập đi ra vườn trường, dưới tán phượng đang rung rinh trong gió.

- Nam có thể nói rồi đó!

Cậu ta đỏ mặt nhìn tôi, ánh mắt xen lẫn cảm kích và cả ngưỡng mộ. Rồi cậu cầm tay tôi lên, đặt con búp bê có mái tóc vàng óng ả vào tay tôi.

- Cho Hạ này! Xin lỗi vì trước đây đã không hiểu chuyện. Gây ra nhiều chuyện có lỗi với Làng Hạ. Từ giờ bọn Nam không làm thế nữa, mình làm bạn nha!

Nói xong cậu ta cúi xuống, mắt không dám nhìn thẳng. Tôi cười, ngắm nghía con búp bê nhỏ. Thật đặc biệt! Con búp bê đội trên đầu một vòng hoa kết bằng cỏ trông xinh xắn như một thiên thần. Tôi đánh mắt sang Nam Mập, bảo:

- Xem như có thành ý, lời cầu hòa của Nam được chấp nhận.

Nam Mập nghe vậy cũng cười:

- Không hổ danh công chúa điện hạ. Sau này hai làng Thượng Hạ là anh em rồi nhé!

- Còn tùy vào thái độ của bọn mày nữa. - Linh tỳ nữ và Hùng Hói ở đâu lại tiến tới xen ngang.

- Công chúa không thể vì chút đẹp mã bên ngoài của thằng Nam mà lơ là được.

Tôi thụi tay vào bụng mỡ của Hùng Hói rồi bảo:

- Tụi mày nghĩ tao mê trai vậy ư? Thật ra cũng đến lúc mọi người nên làm lành với nhau rồi. Lớn cả rồi đấy mấy ông tướng ơi!

- Chắc gì đã lớn! Linh nhỉ?

Hùng Hói vừa nói vừa đá mắt với Linh tỳ nữ.

- Công chúa chớ có quên tướng quân Vũ Sói. Không được mê trai bỏ bạn.

Vừa dứt lời, Hùng Hói chợt thu người lại. Tôi ngưng cười. Mặt thất sắc. Thằng Linh đứng bên cũng tái mét, như nhận ra mình đã nhắc đến điều không nên nói, Hùng Hói nín hẳn, ái ngại kéo tay Linh tỳ nữ đi vào lớp. Chỉ còn Nam Mập ngẩn người đứng nhìn tôi. Tôi cũng chẳng nói gì, lẳng lặng đi vào lớp để Nam Mập ở lại với những thắc mắc chẳng thể nào giải đáp.


Sau này Nam Mập nhập hội chơi chung với tụi tôi. Dần dần chúng bạn từ giận dỗi Vũ Sói đi không về chuyển sang mong ngóng chờ đợi. Thì ra, trước khi chuyển đi, Vũ Sói đã làm nhiều chuyện tốt như thế. Nam Mập kể rằng Vũ Sói một mình sang Làng Thượng cá cược nếu đánh thắng Nam Mập thì từ giờ Nam Mập không được qua làng Hạ phá phách nữa. Sau trận ẩu đả đó, Nam mập thua trận nên đã giữ lời hứa, còn nhận lời giúp Vũ Sói bảo vệ tụi tôi nữa. Nghe xong cả đám cảm kích hết biết.

Cứ thế, chiều, cả đám lại cùng ra bãi thả, nằm ườn ra đấy hồi tưởng về ngày xưa.

- Cấp báo! Cấp báo! Vũ Sói tướng quân đã trở về!

Vũ về rồi. Đây có phải là mơ không? Cả đám lại ngồi bật dậy, chạy lên mô đất cao nhất phóng tầm nhìn ra xa chỗ Tiến Còi la hét.

- Thằng quỷ! Đồ lừa bịp! Mày đứng đấy tụi tao sẽ xử đẹp mày.

Cả đám gồm năm đứa con trai và một con nhỏ hùng hổ chạy ào về phía Tiến còi, tẩn cho nó một trận ra trò. Mệt quá, lại ngồi tựa vào nhau, khóc nức nở như những đứa trẻ. Mấy đứa con trai mít ướt này làm tôi khóc theo rồi.

Trời vừa nổi một đợt gió mạnh, mùi cỏ may nồng nàn cuộn vào cơn gió, vi vu băng qua qua những ruộng lúa vừa đến thì con gái.

Một mùa gió heo may lại thổi, có ai đó vẫn đợi vẫn chờ ai đó nhưng chẳng thấy đâu.


© Tóc Rối – blogradio.vn

Phản hồi của độc giả

Xem thêm

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Nếu chúng ta còn duyên, mình chờ cậu trong hộp thư thoại…

Cậu thấy thời gian có tàn nhẫn không? Nó chưa từng dừng một giây, để suy nghĩ về việc phủ bụi trần lên những mảnh ký ức của chúng mình. Cũng như chúng mình cũng chưa từng dừng một giây nào để ngừng nghĩ về nhau.

Gửi em

Gửi em

Mong gặp em và mong được nhìn ngắm Trái tim này cất giữ tạo nên thơ

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Dạy con ngưng hi sinh, dạy con biết thương mình!

Cha mẹ có thương con hay không? Chắc chắn là có. Nhưng nó không lớn đến nỗi cứ hi sinh và không mong nhận lại như mọi người hay lầm tưởng hoặc lảng tránh sự thật. Thực chất thứ họ cho đi là một tình thương có điều kiện chứ không hẳn là hi sinh.

Quan họ không lấy nhau

Quan họ không lấy nhau

"Giới trẻ bây giờ lạ thật, mới gặp người ta vài lần đã nghĩ tới chuyện đặt tên cho con luôn rồi"

Nốt trầm tuổi 30!

Nốt trầm tuổi 30!

Trưởng thành là đánh đổi của rất nhiều những vấp ngã, thất bại và biến cố xảy đến. Chúng ta có lẽ đã từng khóc thầm trong đêm bởi bất lực, bởi mệt mỏi, bởi mọi thứ dường như đều sụp đổ. Nhưng chính là khi đi qua mọi chuyện, chúng ta đã mạnh mẽ như hiện giờ.

Tuổi thơ và Ngoại

Tuổi thơ và Ngoại

Tôi yêu những món đồ chơi ngoại làm cho tôi, vì lúc đó ngoại cũng nghèo không thể cho tôi được những món đồ chơi đẹp đẽ như các bạn, nhưng những món đồ chơi ngoại làm cho tôi thì tôi chắc rằng các bạn không thể mua được.

Ta lại tương phùng

Ta lại tương phùng

Cô tin chắc cô là người duy nhất trong trái tim Dương và điều đó là bất diệt suốt đời không gì có thể thay dổi được. Dù cho giờ đây cô và Dương đang tạm thời cách xa nhau vì chuyện học hành tương lai nhưng cô sẽ cố gắng hoàn thành sớm khóa học và bay về với Dương.

Ta về

Ta về

Ta về tan hợp cùng hưng phế thoắt nước thời gian nhuộm trắng đầu

Ngã rẽ

Ngã rẽ

Có lẽ bạn vẫn còn đau đáu trong lòng, không dám đưa ra quyết định vì lo sợ sẽ mất đi người này, không có được điều kia. Mình cũng vậy thôi. Nhưng phải chăng qua mỗi "ngã rẽ" là một lần ta "loại bỏ" đi bớt những điều đã không còn là phù hợp?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Thế giới qua mắt trẻ con đáng yêu nhờ?

Trong ánh mắt trong trẻo của họ, ta thấy tình yêu và sự chân thành. Đối với một đứa trẻ, tình yêu không phức tạp, nó là sự chân thành và nhất quán.

back to top